Danh sách từ A-Z

Review THE SUBSTANCE (2024): Áp lực phải đẹp “nghẹt thở” trong thế giới đàn ông

09-11-2024 / / 110 lượt xem
The Substance xoay quanh ngôi sao hết thời Elizabeth Sparkle. Nhan sắc đi xuống tỉ lệ thuận với sự nghiệp minh tinh, khiến Sparkle bị sa thải khỏi chương trình aerobics cô đã gắn bó lâu năm. Cô tuyệt vọng tìm đến một loại thần dược có khả năng "cải lão hoàn đồng", cho cô được sống lại trong thân xác thanh xuân mơn mởn tên là Sue. Cô lấy lại được sự nghiệp, sự mến mộ và tình yêu của công chúng. Tuy vậy, thần dược cũng đi kèm với các tác dụng phụ và luật lệ riêng. Càng lún sâu hơn, Sparkle càng đánh mất chính mình.
Mô-típ về hoán đổi thân xác, già thành trẻ - trẻ thành giả, dung dịch "cải lão hoàn đồng", trẻ mãi không già đã được Hollywood khai thác triệt để với hàng loạt tác phẩm như Death Becomes Her (1992), Freaky Friday (2003), The Age of Adaline (2015). Điểm chung của chúng là đều khai thác nỗi sợ lão hóa, nhan sắc tàn phai gắn liền với cơ thể nữ giới.
Trong một xã hội sexist, giá trị của phụ nữ được gắn liền với nhan sắc. Bất kể có bao nhiêu giải thưởng, có bao nhiêu người mến mộ, tài năng đến đâu thì nhan sắc mới thứ định đoạt giá trị của một người phụ nữ.
Trong phim, sự tự ti về cơ thể của Sparkle xuất phát từ bình luận khiếm nhã của những nhà sản xuất, của gã hàng xóm hay những nhân viên hậu đài. Động lực thay đổi của cô (bất chấp những rủi ro của nó) đến từ việc muốn duy trì sức hấp dẫn về giới. Sparkle và Sue đang sống trong thế giới của đàn ông; không có một nhân vật nữ giới nào khác có tiếng nói trong phim.
Ống kính máy quay (the gaze) như góc nhìn của tên thợ săn rình rập con mồi. Phim tràn ngập những cảnh quay zoom cực cận vào mông, ngực, vùng tam giác. Sức hút đến từ cơ thể phụ nữ trở thành vũ khí chết người, và cũng thực sự gây chết người.
---
The Substance nói lên mối quan hệ của mỗi người với chính cơ thể của mình. Đã bao giờ bạn cảm thấy cơ thể của mình không phải của mình? Cơ thể của mình như một nhà tù thịt da giam giữ “con người thật” của mình?
Một trong phân cảnh nổi bật của phim là quá trình chuyển đổi giữa Sparkle và Sue. Cơ thể nhăn nheo của Sparkle rách toạc làm đôi (theo đúng nghĩa đen), để mở đường cho cơ thể thanh xuân nõn nà của Sue chui ra. Nhà tắm - không gian chuyển giao giữa sạch và bẩn, sự gột rửa, thanh tẩy trở thành sân khấu cho sự chuyển giao giữa thiện và ác, xung đột giữa sự đau đớn tột cùng của biến đổi và cảm giác thỏa mãn cực độ khi được một lần giải thoát khỏi cơ thể mình.
Tuy vậy, ta có bao giờ thực sự được giải phóng của chính ta? Sự xinh đẹp của Sue, đại diện cho hình ảnh của ta trước công chúng được duy trì bởi cơ thể cằn cỗi của Sparkle, đại diện cho những góc tối, con người riêng tư, cá nhân. Người hướng dẫn liên tục nhắc đi nhắc lại: HAI NGƯỜI LÀ MỘT - Một trong hai không thể sống mà thiếu đi người còn lại.
—-
Chạy đuổi theo những danh vọng phù phiếm và sự tôn sùng ảo tưởng, Sparkle (và cả Sue) đánh mất chính mình, đến mức biến đổi không thể nhận ra. Quái vật Elisasue là hiện thân méo mó, sự dung nạp bừa phứa và thoái hóa trầm trọng của con người.
Để rồi đến lúc ấy, nhân vật mới tìm lại được chính mình nhưng đã quá muộn màng. Elisasue ướm mình vào chiếc đầm xanh bồng bềnh, cố gắng xỏ đôi khuyên tai lên đôi tai biến dạng, đắp lên khuôn mặt mình của ngày xưa. Cô bước lên sân khấu, đứng dưới ánh đèn, và lời cuối cùng cũng chỉ mong được mọi người yếu thương.
Cảnh kết phim, khuôn mặt Sparkle giờ chỉ còn là một tấm da mặt nhàu nhĩ cố lê lết đến ngôi sao danh vọng đã nứt vỡ. Danh vọng - giá trị mà Sparkle theo đuổi đến lúc cuối đời. Một tấn bi kịch mang tính cảnh tỉnh cho những người cố chấp. Bởi sau cùng, như khuôn mặt Sparkle phân rã chỉ còn là một vũng máu, tất cả vết tích sẽ được xoá sạch. Cuộc sống vẫn tiếp diễn.

Tin tức cùng chuyên mục